Ru mãi tên anh

26/07/2016 05:38:00 PM

(Canhsatbien.vn) - 

Đầu xuân 2016, chúng tôi có chuyến công tác đến thôn 1, xã Tiên Thanh, Tiên Lãng, Hải Phòng, một vùng quê trù phú, giàu truyền thống. Chiếc xe U-oát như lăn bánh nhanh hơn trên con đường vừa trải nhựa, hai bên là những nóc nhà kiên cố, san sát nhau với nhiều màu sắc tươi mới. Xe dừng trước cổng Ủy ban nhân dân xã Tiên Thanh, bên trong mọi người đã tụ họp đông đủ, họ đứng thành nhiều nhóm nhỏ, từ các em bé đến những người già, tất cả đều đang nói với nhau cùng một câu chuyện - câu chuyện về tấm gương dũng cảm hi sinh của người con quê hương Đất Cảng - Liệt sĩ, Đại úy Phạm Văn Huy.

Buổi Lễ công bố Quyết định và trao Bằng “Tổ quốc ghi công” cho thân nhân, gia đình Liệt sĩ, Đại úy Phạm Văn Huy diễn ra trang nghiêm, xúc động. Câu chuyện về người liệt sĩ như tan biến vào không gian, cây cỏ, hòa vào những giọt sương long lanh đậu trên chồi xuân non, đọng lại trong tâm thức mỗi người. Nhường chỗ cho câu chuyện ấy là khoảng không gian bình lặng, là những ánh mắt rưng rưng, những đôi môi mím chặt, những bàn tay nắm lấy bàn tay cùng hướng về lễ đài, nơi có lá cờ Tổ quốc thiêng liêng, có Bác Hồ kính yêu và di ảnh người liệt sĩ dũng cảm đã quên mình vì nhiệm vụ. Hình ảnh về ngày người đồng đội hi sinh lại tràn về với tôi vẹn nguyên trong ký ức…

Đại tá Doãn Bảo Quyết thăm và động viên gia đình đồng chí Phạm Văn Huy.(Ảnh: Anh Tuấn)

Một ngày giữa tháng 6 năm 2015, trên mặt biển lộng gió, con tàu QN-90072TS nhẹ nhàng lướt sóng ra khơi. Trên tàu, Thượng úy Nguyễn Văn Sơn - Tổ trưởng Tổ Trinh sát đang giao nhiệm vụ cho hai tổ viên là Thượng úy Phạm Văn Huy và Thượng úy Bùi Văn Đan trong đợt trinh sát, phát hiện các phương tiện nghi vấn hoạt động buôn lậu, vận chuyển hàng cấm trên biển.

Đã mấy ngày trôi qua, Huy thường đứng trên boong tàu, ánh mắt chăm chú quan sát các phương tiện tàu thuyền qua lại. Đang là mùa hè, ban ngày mặt biển như chiếc gương khổng lồ phản chiếu ánh nắng gay gắt đổ xuống từ phía mặt trời, những làn gió mang hơi muối bốc lên từ biển quện vào nắng gió, đọng lại trên khuôn mặt, đôi mắt người lính biển đang ngước nhìn bầu trời cao xanh bất tận được tô điểm bằng cánh hải âu thênh thang. Đêm về là lúc biển bình yên và đẹp nhất. Cũng như bao đêm khác ngoài biển, Huy đứng trên boong tàu, hai tay nắm vào lan can, đôi mắt vẫn cần mẫn phía trời đêm. Những ngôi sao như rơi xuống, đậu trên mặt biển, hòa vào những con sóng nhỏ lung linh cả biển trời. Một làn gió nhẹ mơn man trên khuôn mặt, Huy nhắm mắt lại cảm nhận cái tĩnh lặng của không gian, những con sóng vẫn dạt dào mênh mang, dịu dàng như lời ru của mẹ đưa Huy vào giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, có bữa cơm chiều sum họp bên người mẹ già tần tảo, bên người vợ hiền đảm đang, có ánh mắt trong veo và tiếng cười giòn tan của lũ trẻ con anh.

Bất giác có tiếng máy tàu ầm ào vọng lại như muốn xé tan lời ru của biển. Huy đánh mắt nhìn quanh, giữa biển đêm một chiếc tàu đen kịt đang lao hết tốc lực về phía chân trời như đang chốn chạy, để lại hai vệt sóng trắng xóa phía đuôi tàu. Trong ca-bin, Tổ trưởng Sơn cũng đã kịp ra lệnh đuổi theo chiếc tàu nhiều nghi vấn. Phía xa xa, một cơn giông đang ào ạt kéo đến. Những ngôi sao trên bầu trời và trên mặt biển đã lặn, mây giông tỏa khắp trời, sóng, gió nổi lên mỗi lúc một mạnh, mưa bắt đầu rơi những hạt nặng trĩu táp vào đau rát trên khuôn mặt những người lính trinh sát đang sẵn sàng trên boong tàu chờ tiếp cận mục tiêu. Huy đứng gần cửa ca-bin, ánh mắt như tia sét trong mây giông hướng về con tàu lạ, tay trái nắm chặt lan can, tay phải cầm bộ đàm liên tục phát đi lời thông báo:

- “Chúng tôi là Cảnh sát biển Việt Nam, đề nghị các anh dừng tàu để kiểm tra!...

Giọng nói của Huy xuyên vào không gian như cánh hải âu liệng qua tâm bão, âm vang như tiếng chuông ngân. Con tàu lạ thoáng chao đảo rồi lại tiếp tục tăng tốc lao về phía màn đêm mịt mùng giông bão… Gió thổi rin rít qua tai, ào ào qua sóng nước, mưa bay ồ ạt trên những lớp sóng điệp trùng. Giữa mênh mông màn đêm trắng xóa những lớp sóng bạc đầu, hai chiếc tàu giống như hai giọt nước còn sót lại giữa sa mạc bao la… Huy vẫn cầm bộ đàm trên tay, nhưng ý nghĩ về cuộc rượt đuổi đã tan biến từ lúc nào, tâm trí anh tràn ngập sự lo lắng cho số phận những con người trên con tàu lạ.

- “Chúng tôi là Cảnh sát biển Việt Nam, các anh hãy dừng lại để được giúp đỡ! Hãy dừng lại để được giúp đỡ! Hãy dừng tàu ngay!...”

Đã quá nửa đêm, chiếc tàu lạ giường như kiệt sức, Huy gác lại bộ đàm, ngừng phát đi những lời thông báo, tư thế sẵn sàng tiếp cận mục tiêu. Tàu lạ gần như đã dừng hẳn, nghiêng ngả trên sóng dữ, Huy và hai người đồng đội nhanh người lao sang. Trên tàu, hai người đàn ông đang ướt sũng vì mồ hôi và sóng biển, những đôi môi thâm xì rung rung trên khuôn mặt xám xịt, ánh mắt đờ đẫn nhìn những người lính trinh sát như hối lỗi. Dưới khoang tàu, hàng chục nghìn lít dầu nhập lậu đang óc ách theo nhịp chao đảo của tàu như muốn thoát ra, tràn vào biển cả. Một luồng giông lốc lại kéo tới, con tàu chở dầu chồm lên, lao xuống theo con sóng lớn rồi nghiêng hẳn về một bên, chông chênh. Chiếc tàu chở những người lính trinh sát cũng bị sóng đánh ra xa vài chục mét. Như biết trước điều chẳng lành, Sơn quay sang những người còn lại nói lớn:

- Tàu sắp chìm rồi, các anh phải rời tàu ngay để bảo toàn tính mạng!

Hiểu được ý Sơn muốn mọi người an toàn rồi một mình ở lại cứu tàu và chống dầu tràn, Huy tiến lại gần Sơn nói:

- Tôi là người bơi giỏi nhất trong tổ, xin anh cho tôi ở lại!

Nói về bơi giỏi, Sơn không lạ gì Huy! Trước khi về công tác tại Bộ Tư lệnh Vùng Cảnh sát biển 1 - Hải Phòng, Huy đã có hơn mười năm công tác tại vùng biển Kiên Giang, mỗi buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chìm trong lòng đại dương Huy đã hòa mình vào biển, sải những cánh tay vững chắc vươn mình ra khơi. Khi được đồng đội hỏi lý do, Huy chỉ cười và nói:

- Chỉ là tôi muốn mình là người đầu tiên được đón bình minh!...

Một thoáng hồi tưởng và đắn đo, Sơn nhìn Huy, ánh mắt đầy tin yêu rồi khẽ gật đầu.

Trên bong tàu nghiêng ngả, Huy lao mình trong làn mưa, gió dày đặc, hai cách tay thoăn thoắt vặn lại các van của khoang chứa dầu. Một tiếng sét rạch ngang trời, sáng lòa cả biển đêm giông bão, in bóng người lính biển lên con sóng ngút đầu vừa ập tới nhấn chìm con tàu và người lính kiên trung vào lòng đại dương bao la sâu thẳm!...

Đại tá Doãn Bảo Quyết - Phó Chính ủy CSB trao bằng Tổ quốc ghi công cho gia đình đồng chí Phạm Văn Huy. (Ảnh: Anh Tuấn)

Chúng tôi đến nhà liệt sĩ Phạm Văn Huy sau buổi lễ. Nằm cạnh con đường nhựa, lọt thỏm giữa các mái nhà kiên cố là căn nhà cấp bốn rộng chừng hơn 20m2 đã quá lụp xụp, những mảng vôi vữa bong tróc làm trơ ra những mảng gạch rêu phong. Cạnh bàn thờ Huy, bộ quân phục được treo ngay ngắn trên vách tường, những ngôi sao trên chiếc quân hàm đại úy vừa được Bộ Quốc phòng trao tặng lấp lánh tỏa sáng cả căn nhà. Chào Huy bằng một nén hương thơm, chúng tôi đến ngồi bên mẹ Thảo… Mẹ Thảo năm nay đã ngoài sáu mươi, dáng mẹ giống như bao người mẹ tần tảo khác, chỉ có đôi mắt khô thăm thẳm nỗi niềm, những giọt nước mắt cuối cùng mẹ đã khóc vào ngày Huy hi sinh. Ôm bàn tay mẹ, chúng tôi ngồi lặng lẽ nghe mẹ kể về Huy, mỗi lần nhắc đến anh, đôi mắt mẹ lại rưng rưng bừng sáng. Ngồi bên mẹ chồng, chị Thủy gần như im lặng, chỉ có những giọt nước mắt đang rơi từ đôi mắt hõm sâu, lăn dài trên gò má lấm tấm tàn nhan của người phụ nữ mới đang tuổi ba mươi. Cưới nhau gần mười năm, cũng là những ngày vợ chồng xa nhau đằng đẵng, mọi gánh nặng gia đình đều đặt lên đôi vai người vợ trẻ. Nhớ những ngày nghỉ phép hiếm hoi, Huy đều dành hết thời gian để làm việc nhà, chăm sóc mẹ già, vợ và các con thơ. Những đêm mưa, nằm dưới căn nhà dột, hai vợ chồng chị đã ấp ủ ước mơ về một căn nhà mới khang trang… Trong lòng mẹ, bé Thùy Dương đang say giấc ngủ trẻ thơ, cô chị Nguyên Hạnh đứng nép người vào mẹ, bàn tay nhỏ xíu vụng về đưa lên lau những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mẹ mình. Ánh mắt trong veo của đứa trẻ sáu tuổi như có chút gì khó hiểu và lo lắng! Những lần thấy mẹ khóc, bé Hạnh đều hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ bố con về”! Câu hỏi của trẻ thơ khiến câu trả lời càng thêm nghẹn ngào trong huyết quản người mẹ!

Đã gần về trưa, chúng tôi tạm biệt mẹ Thảo, chị Thủy và các cháu để trở về Hà Nội, hình ảnh người đồng đội như níu chân người đi, trong mảnh vườn sau ngôi nhà nhỏ, cây xoan đang nở những chùm hoa mộc mạc nhỏ xinh, tím biếc một góc trời như người lính kiên trung mãi thủy chung lời thề với biển, bên gốc xoan ấy, một ngôi nhà mới đang xây…

Trong chiếc xe U-oát, không gian như yên tĩnh lạ thường, cảm xúc từ buổi chia tay miên man tràn tâm trí mỗi người. Trên con đường cao tốc Hà Nội - Hải Phòng vừa mới mở, những dòng xe tấp nập đang vun vút đi về phía chân trời rộng mở thênh thang. Hai bên đường, những làng quê trù phú nằm yên ả giữa những cánh đồng lúa xanh mênh mông. Trên những nóc nhà cao tầng, lá cờ Tổ quốc đang tung bay trong gió, ánh rạng ngời trải rộng mêng mang dáng hình Đất nước….

Bút ký của Lê Anh Hào - Cục Chính trị Cảnh sát biển

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục gửi về banbientapcsb@gmail.com