07/12/2016 12:00:00 AM
(Canhsatbien.vn) -
Bà Rịa - Vũng Tàu, ngày 06 tháng 06 năm 2016
Anh yêu quí!
Bây giờ trời đang mưa anh ạ. Mỗi lần trời mưa là em lại nhớ anh vô cùng. Đã bao lâu rồi ta không còn ngồi dưới ánh đèn miệt mài với từng con chữ để gửi đến nhau thông điệp yêu thương trên trang giấy trắng? Đã bao lâu rồi, trong sự bộn bề mưu sinh của cuộc sống, với sự tiện lợi và nhanh gọn mà ta chỉ trao đổi thông tin, tình cảm qua công cụ đời mới Smartphone, trên Facebook? Chợt nhận ra rằng, đã rất lâu, rất lâu mình bị cuốn theo dòng xoáy của thời đại công nghệ số để rồi hờ hững, lãng quên những điều tưởng như nhỏ nhặt nhưng đã góp phần xây dựng cho tình yêu của chúng mình. Bây giờ đây, trong đêm khuya thanh vắng, dưới vầng sáng của ngọn đèn, những bức thư đã nhuốm màu thời gian lại gợi về những kỉ niệm ngọt ngào thuở xưa. Những con chữ cứ nhảy múa, mỉm cười khúc khích với kí ức xưa cũ. Đó chính là những dòng chữ viết vội vàng nhưng rất “đáng yêu” của anh viết cho em khi còn là học viên trong trường Quân đội. Em không muốn những bức thư tay chỉ còn là hoài niệm, thêm một lần, em muốn bức thư này tiếp tục thắp lửa cho tình yêu chúng mình.
“Khi ra khơi anh dạo trên bến cảng, biển một bên và em một bên… ”. Bài hát quen thuộc anh vẫn thường hay hát cho em nghe. Em đã từng nói là rất thích nghe anh hát bài này. Bây giờ và sau này cũng thế. Cũng bởi dường như khi cất lên lời hát là lúc anh hóa thân vào nó để biểu lộ tiếng lòng. Ai đó đã từng nói rằng sự vật sẽ mãi hiện hữu như nó vốn có, nhưng nó sẽ khác đi khi được “thổi hồn” vào. Nhờ điều kì diệu đó mà tâm hồn em đã mở ra theo trường liên tưởng trên từng ngọn sóng, cảm nhận sự nhịp nhàng của mỗi tiếng sóng khơi xa, cảm nhận trái tim của người lính Cảnh sát biển.
Chúng ta yêu xa, lấy nhau rồi - cũng xa! Sự thật là trong những đêm khuya thanh vắng, tâm hồn em lại dậy sóng, nhớ anh đến quay quắt. Những ngày trời nổi bão dông, lòng em nôn nao như “kiến bò trên chảo nóng” lo nghĩ cho anh, thầm nguyện cầu thần biển Poseidon rộng lượng, che chở cho những người con đang lênh đênh trên biển. Có lẽ người vợ nào cũng mong muốn được sớm hôm bên cạnh chồng, đơn giản chỉ để được gần gũi, sẻ chia từ bữa cơm đạm bạc đến ánh mắt cảm thông, thấu hiểu. Chỉ một sự lo lắng, quan tâm nhẹ nhàng dành cho nhau đã là một niềm hạnh phúc đong đầy. Thế nên, anh yêu biết không? Những ngày bình yên thì nỗi nhớ có vùng lên giữa đất bằng dậy sóng, rồi em cũng dịu dàng mà vỗ về nó lắng xuống, chỉ tâm niệm một điều: nơi đó, anh vẫn bình an, thế là đủ! Nhưng vào hôm trái gió trở trời, con đau ốm, một mình phải cáng đáng, lo toan mọi việc, thực sự em rất tủi thân và chạnh lòng. Nhiều khi mệt mỏi lắm, chỉ muốn có anh bên cạnh, để tìm một bờ vai vững chãi tựa vào, thanh thản một chút, tạm gác lại những bất an, lo lắng kia xuống! Không biết tự bao giờ, chỉ cần lời động viên của anh, chỉ cần anh nói “không sao” là em lại nhẹ nhõm vô cùng. Chỉ cần có anh bên cạnh, em lại tin rằng: sẽ chẳng có chuyện gì đâu! Thế nên, từ trong vô thức, em luôn ao ước có anh gần kề bên mình. Nhưng mở mắt ra, giọt nước mắt lại lăn dài trong tiếng hỏi thơ ngây của con nhỏ: Mẹ ơi, bố đi đâu rồi?
Đó chỉ là những phút yếu lòng của em mà thôi. Con người mà, ai chẳng có lúc yếu đuối, anh yêu nhỉ? Rồi em lại nghĩ, cũng có rất nhiều người phụ nữ giống em. Chồng họ cũng ở xa, sống vì nhiệm vụ và con đường đi mà họ đã chọn. Những người vợ ấy, họ rất mạnh mẽ, đảm đang. Anh yêu ạ! Em cũng muốn mình là hậu phương vững chắc, để khi nhìn về hậu phương của mình, anh có thể mỉm cười mãn nguyện. Không thể giúp anh nhiều hơn, em chỉ muốn mình là một người vợ, đồng thời cũng là người bạn đồng hành cùng anh trên mọi bước đường, cùng “đồng cam cộng khổ”. Giây phút yếu lòng, em lại nhớ đến những câu chuyện tếu táo của đồng đội mà anh hay kể, nhớ tiếng cười hồn nhiên, chất phác mà ấm áp nghĩa tình của những người lính biển trên loa điện thoại... em lại thấy mình cứng cỏi hơn thật nhiều!
Cũng không biết tự bao giờ, tình cảm dành cho người lính biển từ chỗ đơn thuần chỉ là ngưỡng vọng vì lí tưởng cao đẹp của các anh, giờ hòa thêm lòng tri ân sâu sắc. Trải qua những nguy hiểm, cam go, trải qua những bão giông sóng gió, lại thấy thêm yêu những chiến sĩ đang ngày đêm bám biển trong đó có anh. Giữa muôn trùng nhấp nhô sóng biển, màu xanh trong của đại dương ngút ngàn hòa vào sắc trời xanh thẳm càng làm nổi bật lên hình ảnh màu áo trắng thuần khiết với quân hàm màu xanh của các anh. Đôi khi lòng cũng bồi hồi, đặt bàn tay lên trái tim để cảm nhận, rồi cảm xúc tự hào lan tỏa thật xa, mỉm cười nhìn con thơ, và nói: Bố con là một chiến sĩ Cảnh sát biển!
Bất chợt lại nhớ đến câu ca dao của ông cha “yêu nhau yêu cả đường đi”, vì yêu anh nên em yêu luôn cả nghiệp lính biển, và vì anh là lính biển, nên càng yêu anh thật nhiều!
Khoảng cách giữa hai con tim không quyết định bởi địa lí, chỉ cần trong trái tim, họ luôn dành chỗ đứng cho nhau và hướng về nhau. Tình yêu xóa nhòa mọi ranh giới về thời gian, không gian và mọi sự hận thù. Tình yêu mang ta lại gần nhau hơn, nên dù ở rất xa, em vẫn cảm thấy anh luôn thật gần!
Trong tiếng sóng vỗ rì rào bên mạn tàu và làn gió đêm thanh mát ấy, anh có cảm nhận thấy hương vị mặn mòi của nước biển trùng khơi? Sau những ngày nổi dông, mặt biển lại trở về sự bình yên lặng sóng. Sau những khó khăn của cuộc đời, ta lại tìm thấy nhau trong sự thanh thản, an nhiên. Những con tàu vẫn bám biển ra khơi. Những người lính biển vẫn nắm chắc tay súng, mắt dõi ra xa bảo vệ bình yên cho biển đảo quê hương. Và ở hậu phương, đang có vô vàn ánh mắt dõi theo các anh, quan tâm, yêu thương, đặt niềm tin ở các anh!
“Rừng vàng, biển bạc”, đó là tài sản vô giá mà thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho con người. Nhìn hình ảnh anh và con trai dắt tay nhau vui đùa trên bãi cát, em thấy như có một dòng chảy ngọt ngào len lỏi vào trong tim. Để có được những khung cảnh êm ả, dịu dàng đó, đã có sự đóng góp rất lớn của các anh – những người chiến sĩ Cảnh sát biển Việt Nam kiên cường. Ở đó còn có cả tình yêu và sự hy sinh vì lí tưởng cao cả mà anh trọn vẹn gửi vào.
Cơn mưa đã tạnh từ lâu. Em tin chắc rằng, sáng mai đây, vầng dương sẽ lại đỏ thắm rực rỡ vươn mình trên biển lớn. Em lại mơ màng như nhìn thấy anh dắt tay con trai bước đi dưới ánh bình minh: Sau trận mưa đêm rả rích/Cát càng mịn, biển càng trong/Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng/Nghe con bước mà lòng vui phơi phới!
Em và con yêu anh rất nhiều!
Thượng úy Nguyễn Hữ Nội
Chính trị viên Tàu CSB 3007/Hải đội 402/BTL Vùng CSB 4